Tuổi trẻ của chúng ta có màu gì ?

Hôm nay, tôi hẹn cô ấy đi café, nhưng cô ấy lại không gọi café. Cô ấy bảo rằng không thích vị đắng café và đúng ra cô không dám mua thêm vị đắng cho mình. Tôi cười và gọi ly café đen đá, đặc ngầu như màn đêm. Rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài khung cửa sổ, lắng nghe tiếng nhỏ giọt của cà phê chạm vào đáy cốc. Lòng bình yên lạ kỳ.

Thời gian đầu tập tành uống cà phê đen khá khó khăn đối với đứa con giá trước giờ chỉ thích ngọt, vị đắng của nó không dễ nuốt chút nào. Nhưng uống cũng thành quen, rồi nhận ra bản thân nuông chiều thói quen này một cách tuyệt đối. Đi đâu, ngồi quán cà phê nào cũng không nhìn menu, cứ thế mà gọi. Kỳ thực tôi không thích cà phê đen. Tôi chỉ thích vị đắng của nó khi tan ra đầu lưỡi, rồi nhẹ nhàng tan xuống cổ, đắng chát. Rất riêng. Vị rất mạnh, tôi thích nuốt. Mỗi lần uống cà phê đen lại nghĩ đến tuổi trẻ. Hình như giữa cà phê đen và tuổi trẻ có điều gì đó liên quan đến nhau. Có lẽ cuộc đời của mỗi người không ít lần chạm phải vị đắng, nhất là ở quãng thời gian còn trẻ…

Tôi nhìn sang cốc chanh leo vàng ươm, mát lịm của bạn, nhấp một ngụm, chẳng có vị gì đặc biệt.

Có lẽ khi con người ta đã quá quen với một việc gì đó, để làm quen với một việc khác thực sự không dễ dàng gì?

ae42d251dfef663e409178c3a1f31b71221aefb6

Bạn hỏi tôi:

  • Tuổi trẻ của chúng ta có màu gì?

Có lẽ phải đi hết tuổi trẻ tôi mới trả lời cho bạn nghe được. Nhưng chắc chắn một điều rằng tuổi trẻ không chỉ có một màu phải không bạn. Chúng ta đã cùng nhau trải qua một thời đầy nhiệt huyết, đầy hoài bão và đam mê. Nhiều lúc bạn bảo muốn giống như ngọn lửa mượn gió để bùng cháy, rồi lụi tàn cũng không nuối tiếc. Còn tôi muốn viết nên hồi ức thật đẹp cho ngày mai. Những ngày đó, có đoạn đường cả hai đều thấy mệt nhoài, nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc bởi chúng ta đã thực sự sống chứ không phải tồn tại. Những ngày đó, có lẽ tuổi trẻ của chúng ta có màu đỏ, bạn nhỉ?

Tôi đã từng thấy lòng mình rạo rực khi đứng trước một người con trai. Bạn bảo tôi biết yêu rồi. Lúc đó, tôi chẳng thừa nhận, nhưng cũng không chối cãi. Chỉ duy nhất một điều tôi cảm nhận được là nhịp tim của mình đập nhanh hơn mỗi khi nghĩ về cậu ấy. Còn bạn, kín như bưng, có thương ai, có yêu ai cũng không bao giờ thổ lộ. Tôi không trách, và cũng không hỏi nhiều, chỉ mong bạn có thể hạnh phúc.

7d5105a816350886e731b2006022cf0f1fc0218a

Vậy mà, một buổi chiều của những ngày đã trôi đi rất xa, chúng tôi đều bước sang tuổi 22, bạn hẹn tôi đi cà phê.

Hôm đó, bạn khóc rất nhiều, tôi chỉ biết lắng nghe từng tiếng nấc. Tôi không trải qua câu chuyện đau lòng đó, lòng càng bối rối khi không biết nói với bạn những gì. Có lẽ sự yên lặng của một người đối diện đôi khi là an ủi lớn nhất.

Tôi nhận ra tuổi trẻ của chúng tôi không giống nhau, những điều bạn trải qua tôi chỉ thấy chứ chưa chạm vào. Ngay cả nỗi đau cũng vậy, bạn bảo bạn đau, tôi cũng chỉ biết vậy rồi lặng lẽ ngồi bên cóp nhặt từng nỗi đau qua lời bạn kể. Quả thực nỗi đau của chúng tôi khác nhau, duy chỉ có một điều giống nhau, là cả hai đều trải qua nó ở tuổi trẻ.

Lúc đó, tuổi trẻ của chúng tôi phải chăng có vị của cà phê đen, và mang màu đen của cà phê. Khuấy lên thì đắng, để yên như vậy cũng đắng, điều mà chúng tôi có thể làm là đối diện và vượt qua.

Uống cà phê đen ở quãng thời gian tuổi trẻ đang dần nguội lạnh, tôi nhận thấy lòng mình có một nơi bình yên để nương nhờ. Tuổi trẻ đã qua, dù có mang màu sắc gì cũng là điều nên trân trọng và đặt lên đó một nụ cười khi nghĩ về, bạn nhé.

Share on Google Plus

Giới thiệu Thời trang và phong cách

0 nhận xét:

Đăng nhận xét